水 shuǐ 磨 mó 亭 tíng 子 zi - - 欧 ōu 阳 yáng 修 xiū
多 duō 病 bìng 山 shān 斋 zhāi 厌 yàn 郁 yù 蒸 zhēng , , 经 jīng 时 shí 久 jiǔ 不 bú 到 dào 东 dōng 城 chéng 。 。
新 xīn 荷 hé 出 chū 水 shuǐ 双 shuāng 飞 fēi 鹭 lù , , 乔 qiáo 木 mù 成 chéng 阴 yīn 百 bǎi 啭 zhuàn 莺 yīng 。 。
载 zài 酒 jiǔ 未 wèi 妨 fáng 佳 jiā 客 kè 醉 zuì , , 凭 píng 高 gāo 仍 réng 见 jiàn 老 lǎo 农 nóng 耕 gēng 。 。
史 shǐ 君 jūn 自 zì 有 yǒu 林 lín 泉 quán 趣 qù , , 不 bù 用 yòng 丝 sī 篁 huáng 乱 luàn 水 shuǐ 声 shēng 。 。
水磨亭子。宋代。欧阳修。多病山斋厌郁蒸,经时久不到东城。 新荷出水双飞鹭,乔木成阴百啭莺。 载酒未妨佳客醉,凭高仍见老农耕。 史君自有林泉趣,不用丝篁乱水声。