和 hé 邢 xíng 端 duān 公 gōng 登 dēng 台 tái 春 chūn 望 wàng 句 jù 句 jù 有 yǒu 春 chūn 字 zì 之 zhī 什 shén - - 皎 jiǎo 然 rán
春 chūn 日 rì 绣 xiù 衣 yī 轻 qīng , , 春 chūn 台 tái 别 bié 有 yǒu 情 qíng 。 。
春 chūn 烟 yān 间 jiān 草 cǎo 色 sè , , 春 chūn 鸟 niǎo 隔 gé 花 huā 声 shēng 。 。
春 chūn 树 shù 乱 luàn 无 wú 次 cì , , 春 chūn 山 shān 遥 yáo 得 dé 名 míng 。 。
春 chūn 风 fēng 正 zhèng 飘 piāo 荡 dàng , , 春 chūn 瓮 wèng 莫 mò 须 xū 倾 qīng 。 。
和邢端公登台春望句句有春字之什。唐代。皎然。春日绣衣轻,春台别有情。 春烟间草色,春鸟隔花声。 春树乱无次,春山遥得名。 春风正飘荡,春瓮莫须倾。