闻 wén 灵 líng 皎 jiǎo 师 shī 自 zì 信 xìn 州 zhōu 归 guī 越 yuè 以 yǐ 诗 shī 招 zhāo 之 zhī - - 林 lín 逋 bū
天 tiān 师 shī 苍 cāng 翠 cuì 横 héng 金 jīn 锡 xī , , 地 dì 藏 cáng 清 qīng 凉 liáng 掩 yǎn 竹 zhú 扉 fēi 。 。
千 qiān 里 lǐ 白 bái 云 yún 随 suí 野 yě 步 bù , , 一 yī 湖 hú 明 míng 月 yuè 上 shàng 秋 qiū 衣 yī 。 。
诗 shī 寻 xún 静 jìng 语 yǔ 应 yīng 无 wú 极 jí , , 琴 qín 弄 nòng 寒 hán 声 shēng 转 zhuǎn 入 rù 微 wēi 。 。
我 wǒ 亦 yì 孤 gū 山 shān 有 yǒu 泉 quán 石 shí , , 肯 kěn 来 lái 松 sōng 下 xià 共 gòng 忘 wàng 机 jī 。 。
闻灵皎师自信州归越以诗招之。宋代。林逋。天师苍翠横金锡,地藏清凉掩竹扉。 千里白云随野步,一湖明月上秋衣。 诗寻静语应无极,琴弄寒声转入微。 我亦孤山有泉石,肯来松下共忘机。