客 kè 中 zhōng 闻 wén 雁 yàn - - 黄 huáng 景 jǐng 仁 rén
山 shān 明 míng 落 luò 日 rì 水 shuǐ 明 míng 沙 shā , , 寂 jì 寞 mò 秋 qiū 成 chéng 感 gǎn 物 wù 华 huá 。 。
独 dú 上 shàng 高 gāo 楼 lóu 惨 cǎn 无 wú 语 yǔ , , 忽 hū 闻 wén 孤 gū 雁 yàn 竟 jìng 思 sī 家 jiā 。 。
和 hé 霜 shuāng 欲 yù 起 qǐ 千 qiān 村 cūn 杵 chǔ , , 带 dài 月 yuè 如 rú 听 tīng 绝 jué 漠 mò 笳 jiā 。 。
我 wǒ 亦 yì 稻 dào 粱 liáng 愁 chóu 岁 suì 暮 mù , , 年 nián 年 nián 星 xīng 鬓 bìn 为 wèi 伊 yī 加 jiā 。 。
客中闻雁。清代。黄景仁。山明落日水明沙,寂寞秋成感物华。 独上高楼惨无语,忽闻孤雁竟思家。 和霜欲起千村杵,带月如听绝漠笳。 我亦稻粱愁岁暮,年年星鬓为伊加。