即 jí 席 xí 分 fēn 赋 fù 得 dé 卖 mài 花 huā 声 shēng 其 qí 一 yī - - 黄 huáng 景 jǐng 仁 rén
何 hé 处 chǔ 来 lái 行 xíng 有 yǒu 脚 jiǎo 春 chūn , , 一 yī 声 shēng 声 shēng 唤 huàn 最 zuì 圆 yuán 匀 yún 。 。
也 yě 经 jīng 古 gǔ 巷 xiàng 何 hé 妨 fáng 陋 lòu , , 亦 yì 上 shàng 荆 jīng 钗 chāi 不 bù 厌 yàn 贫 pín 。 。
过 guò 早 zǎo 惯 guàn 惊 jīng 眠 mián 雨 yǔ 客 kè , , 听 tīng 多 duō 偏 piān 是 shì 惜 xī 花 huā 人 rén 。 。
绝 jué 怜 lián 儿 ér 女 nǚ 深 shēn 闺 guī 事 shì , , 轻 qīng 放 fàng 犀 xī 梳 shū 侧 cè 耳 ěr 频 pín 。 。
即席分赋得卖花声 其一。清代。黄景仁。何处来行有脚春,一声声唤最圆匀。 也经古巷何妨陋,亦上荆钗不厌贫。 过早惯惊眠雨客,听多偏是惜花人。 绝怜儿女深闺事,轻放犀梳侧耳频。