山 shān 中 zhōng 怀 huái 友 yǒu - - 白 bái 珽 tǐng
几 jǐ 年 nián 音 yīn 问 wèn 绝 jué , , 此 cǐ 夕 xī 更 gèng 关 guān 情 qíng 。 。
寒 hán 雨 yǔ 人 rén 孤 gū 坐 zuò , , 残 cán 灯 dēng 雁 yàn 一 yī 声 shēng 。 。
干 gān 戈 gē 犹 yóu 故 gù 国 guó , , 贫 pín 病 bìng 自 zì 空 kōng 城 chéng 。 。
惟 wéi 有 yǒu 琴 qín 堪 kān 诉 sù , , 愁 chóu 深 shēn 弹 dàn 不 bù 成 chéng 。 。
山中怀友。元代。白珽。几年音问绝,此夕更关情。 寒雨人孤坐,残灯雁一声。 干戈犹故国,贫病自空城。 惟有琴堪诉,愁深弹不成。