明 míng 发 fā 黄 huáng 土 tǔ 龛 kān 过 guò 高 gāo 路 lù - - 杨 yáng 万 wàn 里 lǐ
又 yòu 过 guò 峥 zhēng 嵘 róng 两 liǎng 峡 xiá 间 jiān , , 也 yě 无 wú 溪 xī 水 shuǐ 也 yě 无 wú 田 tián 。 。
岭 lǐng 云 yún 放 fàng 脚 jiǎo 寒 hán 垂 chuí 地 dì , , 山 shān 麦 mài 掀 xiān 髯 rán 翠 cuì 拂 fú 天 tiān 。 。
碧 bì 玉 yù 屏 píng 风 fēng 吹 chuī 不 bù 倒 dǎo , , 青 qīng 绫 líng 步 bù 障 zhàng 买 mǎi 无 wú 钱 qián 。 。
诗 shī 人 rén 富 fù 贵 guì 非 fēi 人 rén 世 shì , , 犹 yóu 自 zì 凄 qī 凉 liáng 意 yì 惘 wǎng 然 rán 。 。
明发黄土龛过高路。宋代。杨万里。又过峥嵘两峡间,也无溪水也无田。 岭云放脚寒垂地,山麦掀髯翠拂天。 碧玉屏风吹不倒,青绫步障买无钱。 诗人富贵非人世,犹自凄凉意惘然。