春 chūn 尽 jǐn 有 yǒu 感 gǎn - - 杨 yáng 万 wàn 里 lǐ
等 děng 春 chūn 不 bú 到 dào 怨 yuàn 春 chūn 迟 chí , , 又 yòu 是 shì 红 hóng 稀 xī 绿 lǜ 满 mǎn 枝 zhī 。 。
雨 yǔ 后 hòu 晚 wǎn 花 huā 犹 yóu 好 hǎo 在 zài , , 槛 kǎn 前 qián 残 cán 醉 zuì 欲 yù 醒 xǐng 时 shí 。 。
百 bǎi 年 nián 人 rén 事 shì 皆 jiē 如 rú 许 xǔ , , 千 qiān 载 zǎi 诗 shī 声 shēng 亦 yì 浪 làng 垂 chuí 。 。
金 jīn 印 yìn 不 bù 争 zhēng 争 zhēng 钓 diào 石 shí , , 更 gèng 饶 ráo 争 zhēng 得 de 鬓 bìn 边 biān 丝 sī 。 。
春尽有感。宋代。杨万里。等春不到怨春迟,又是红稀绿满枝。 雨后晚花犹好在,槛前残醉欲醒时。 百年人事皆如许,千载诗声亦浪垂。 金印不争争钓石,更饶争得鬓边丝。