静 jìng 中 zhōng 吟 yín - - 文 wén 同 tóng
客 kè 去 qù 复 fù 掩 yǎn 户 hù , , 高 gāo 松 sōng 下 xià 清 qīng 阴 yīn 。 。
微 wēi 风 fēng 动 dòng 其 qí 间 jiān , , 对 duì 语 yǔ 双 shuāng 珍 zhēn 禽 qín 。 。
幽 yōu 人 rén 独 dú 凭 píng 几 jǐ , , 听 tīng 此 cǐ 古 gǔ 意 yì 深 shēn 。 。
起 qǐ 来 lái 南 nán 窗 chuāng 下 xià , , 被 bèi 以 yǐ 朱 zhū 弦 xián 琴 qín 。 。
弹 dàn 之 zhī 代 dài 佳 jiā 话 huà , , 俚 lǐ 耳 ěr 谁 shéi 知 zhī 音 yīn 。 。
静中吟。宋代。文同。客去复掩户,高松下清阴。 微风动其间,对语双珍禽。 幽人独凭几,听此古意深。 起来南窗下,被以朱弦琴。 弹之代佳话,俚耳谁知音。