弹 tán 琴 qín 歌 gē - - 张 zhāng 祜 hù
楚 chǔ 人 rén 玉 yù 琴 qín 怨 yuàn 声 shēng 苦 kǔ , , 客 kè 欲 yù 听 tīng 时 shí 尽 jǐn 怀 huái 土 tǔ 。 。
别 bié 鹤 hè 朝 cháo 辞 cí 沧 cāng 海 hǎi 云 yún , , 悲 bēi 风 fēng 夜 yè 入 rù 潇 xiāo 湘 xiāng 雨 yǔ 。 。
弄 nòng 之 zhī 不 bù 难 nán 听 tīng 者 zhě 难 nán , , 金 jīn 徽 huī 冷 lěng 冷 lěng 流 liú 水 shuǐ 寒 hán 。 。
一 yī 曲 qǔ 自 zì 然 rán 堪 kān 下 xià 泪 lèi , , 三 sān 山 shān 不 bù 忍 rěn 向 xiàng 君 jūn 弹 dàn 。 。
弹琴歌。唐代。张祜。楚人玉琴怨声苦,客欲听时尽怀土。 别鹤朝辞沧海云,悲风夜入潇湘雨。 弄之不难听者难,金徽冷冷流水寒。 一曲自然堪下泪,三山不忍向君弹。