寄 jì 西 xī 山 shān 嵩 sōng 雪 xuě 庭 tíng - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
支 zhī 遁 dùn 还 hái 山 shān 去 qù , , 翛 xiāo 然 rán 世 shì 外 wài 心 xīn 。 。
不 bù 曾 céng 离 lí 涧 jiàn 壑 hè , , 长 zhǎng 是 shì 爱 ài 云 yún 林 lín 。 。
马 mǎ 放 fàng 秋 qiū 场 chǎng 静 jìng , , 龙 lóng 眠 mián 夜 yè 井 jǐng 深 shēn 。 。
山 shān 林 lín 如 rú 许 xǔ 到 dào , , 早 zǎo 晚 wǎn 亦 yì 相 xiāng 寻 xún 。 。
寄西山嵩雪庭。宋代。释文珦。支遁还山去,翛然世外心。 不曾离涧壑,长是爱云林。 马放秋场静,龙眠夜井深。 山林如许到,早晚亦相寻。