咏 yǒng 梅 méi 其 qí 一 yī - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
仙 xiān 姿 zī 孤 gū 洁 jié 甚 shén , , 不 bù 与 yǔ 众 zhòng 芳 fāng 期 qī 。 。
的 de 皪 lì 临 lín 寒 hán 涧 jiàn , , 凄 qī 清 qīng 闯 chuǎng 短 duǎn 篱 lí 。 。
祗 zhī 愁 chóu 风 fēng 作 zuò 恶 è , , 最 zuì 与 yǔ 雪 xuě 相 xiāng 宜 yí 。 。
野 yě 叟 sǒu 心 xīn 偏 piān 爱 ài , , 莓 méi 苔 tái 古 gǔ 怪 guài 枝 zhī 。 。
咏梅 其一。宋代。释文珦。仙姿孤洁甚,不与众芳期。 的皪临寒涧,凄清闯短篱。 祗愁风作恶,最与雪相宜。 野叟心偏爱,莓苔古怪枝。