奉 fèng 酬 chóu 景 jǐng 纯 chún 道 dào 中 zhōng 见 jiàn 寄 jì 之 zhī 什 shén - - 葛 gé 胜 shèng 仲 zhòng
惭 cán 无 wú 才 cái 望 wàng 照 zhào 簪 zān 绅 shēn , , 剖 pōu 竹 zhú 藩 fān 房 fáng 误 wù 长 zhǎng 人 rén 。 。
堪 kān 笑 xiào 为 wèi 官 guān 常 cháng 拓 tà 落 luò , , 独 dú 知 zhī 取 qǔ 友 yǒu 爱 ài 真 zhēn 醇 chún 。 。
吏 lì 休 xiū 时 shí 著 zhe 煎 jiān 茶 chá 帽 mào , , 客 kè 去 qù 今 jīn 闲 xián 漉 lù 酒 jiǔ 巾 jīn 。 。
曷 hé 日 rì 清 qīng 扬 yáng 重 zhòng 会 huì 面 miàn , , 划 huà 开 kāi 河 hé 汉 hàn 涤 dí 心 xīn 尘 chén 。 。
奉酬景纯道中见寄之什。宋代。葛胜仲。惭无才望照簪绅,剖竹藩房误长人。 堪笑为官常拓落,独知取友爱真醇。 吏休时著煎茶帽,客去今闲漉酒巾。 曷日清扬重会面,划开河汉涤心尘。