依 yī 韵 yùn 和 hé 师 shī 直 zhí 仲 zhòng 春 chūn 雪 xuě 中 zhōng 马 mǎ 上 shàng - - 梅 méi 尧 yáo 臣 chén
自 zì 倚 yǐ 春 chūn 风 fēng 暖 nuǎn , , 轻 qīng 袍 páo 犯 fàn 雪 xuě 来 lái 。 。
过 guò 塘 táng 迷 mí 绿 lǜ 水 shuǐ , , 拂 fú 树 shù 杂 zá 芳 fāng 梅 méi 。 。
山 shān 蔽 bì 峰 fēng 难 nán 辨 biàn , , 樵 qiáo 通 tōng 径 jìng 易 yì 开 kāi 。 。
野 yě 行 xíng 方 fāng 有 yǒu 味 wèi , , 缓 huǎn 辔 pèi 不 bù 须 xū 催 cuī 。 。
依韵和师直仲春雪中马上。宋代。梅尧臣。自倚春风暖,轻袍犯雪来。 过塘迷绿水,拂树杂芳梅。 山蔽峰难辨,樵通径易开。 野行方有味,缓辔不须催。