岭 lǐng 上 shàng 红 hóng 梅 méi - - 范 fàn 成 chéng 大 dà
雾 wù 雨 yǔ 胭 yān 脂 zhī 照 zhào 松 sōng 竹 zhú , , 江 jiāng 南 nán 春 chūn 风 fēng 一 yī 枝 zhī 足 zú 。 。
满 mǎn 城 chéng 桃 táo 李 lǐ 各 gè 嫣 yān 然 rán , , 寂 jì 莫 mò 倾 qīng 城 chéng 在 zài 空 kōng 谷 gǔ 。 。
城 chéng 中 zhōng 谁 shuí 解 jiě 惜 xī 娉 pīng 婷 tíng , , 游 yóu 子 zǐ 路 lù 傍 bàng 空 kōng 复 fù 情 qíng 。 。
花 huā 不 bù 能 néng 言 yán 客 kè 无 wú 语 yǔ , , 日 rì 暮 mù 清 qīng 愁 chóu 相 xiāng 对 duì 生 shēng 。 。
岭上红梅。宋代。范成大。雾雨胭脂照松竹,江南春风一枝足。 满城桃李各嫣然,寂莫倾城在空谷。 城中谁解惜娉婷,游子路傍空复情。 花不能言客无语,日暮清愁相对生。