题 tí 淮 huái 上 shàng 亭 tíng 子 zi - - 吕 lǚ 本 běn 中 zhōng
亭 tíng 下 xià 长 zhǎng 淮 huái 百 bǎi 尺 chǐ 深 shēn , , 亭 tíng 前 qián 双 shuāng 树 shù 老 lǎo 侵 qīn 寻 xún 。 。
暮 mù 云 yún 秋 qiū 雁 yàn 且 qiě 南 nán 北 běi , , 断 duàn 垄 lǒng 荒 huāng 园 yuán 无 wú 古 gǔ 今 jīn 。 。
露 lù 草 cǎo 欲 yù 随 suí 霜 shuāng 草 cǎo 尽 jǐn , , 归 guī 樯 qiáng 时 shí 度 dù 去 qù 樯 qiáng 阴 yīn 。 。
秋 qiū 风 fēng 未 wèi 满 mǎn 鲈 lú 鱼 yú 兴 xìng , , 更 gèng 有 yǒu 江 jiāng 湖 hú 万 wàn 里 lǐ 心 xīn 。 。
题淮上亭子。宋代。吕本中。亭下长淮百尺深,亭前双树老侵寻。 暮云秋雁且南北,断垄荒园无古今。 露草欲随霜草尽,归樯时度去樯阴。 秋风未满鲈鱼兴,更有江湖万里心。