次 cì 韵 yùn 董 dǒng 令 lìng 升 shēng 梅 méi 花 huā - - 王 wáng 之 zhī 道 dào
花 huā 前 qián 樽 zūn 酒 jiǔ 泻 xiè 尖 jiān 泥 ní , , 痛 tòng 饮 yǐn 仍 réng 欣 xīn 客 kè 到 dào 齐 qí 。 。
竹 zhú 外 wài 一 yī 枝 zhī 青 qīng 更 gèng 好 hǎo , , 水 shuǐ 边 biān 疏 shū 影 yǐng 动 dòng 还 hái 迷 mí 。 。
醉 zuì 醒 xǐng 正 zhèng 值 zhí 微 wēi 风 fēng 入 rù , , 酬 chóu 唱 chàng 何 hé 妨 fáng 素 sù 魄 pò 低 dī 。 。
闻 wén 说 shuō 归 guī 舟 zhōu 阳 yáng 羡 xiàn 去 qù , , 应 yīng 容 róng 酌 zhuó 别 bié 为 wèi 烹 pēng 鸡 jī 。 。
次韵董令升梅花。宋代。王之道。花前樽酒泻尖泥,痛饮仍欣客到齐。 竹外一枝青更好,水边疏影动还迷。 醉醒正值微风入,酬唱何妨素魄低。 闻说归舟阳羡去,应容酌别为烹鸡。