二 èr 遗 yí 诗 shī - - 陆 lù 龟 guī 蒙 méng
谁 shuí 从 cóng 毫 háo 末 mò 见 jiàn 参 cān 天 tiān , , 又 yòu 到 dào 苍 cāng 苍 cāng 化 huà 石 shí 年 nián 。 。
万 wàn 古 gǔ 清 qīng 风 fēng 吹 chuī 作 zuò 籁 lài , , 一 yī 条 tiáo 寒 hán 溜 liū 滴 dī 成 chéng 穿 chuān 。 。
闲 xián 追 zhuī 金 jīn 带 dài 徒 tú 劳 láo 恨 hèn , , 静 jìng 格 gé 朱 zhū 丝 sī 更 gèng 可 kě 怜 lián 。 。
幸 xìng 与 yǔ 野 yě 人 rén 俱 jù 散 sǎn 诞 dàn , , 不 bù 烦 fán 良 liáng 匠 jiàng 更 gèng 雕 diāo 镌 juān 。 。
二遗诗。唐代。陆龟蒙。谁从毫末见参天,又到苍苍化石年。 万古清风吹作籁,一条寒溜滴成穿。 闲追金带徒劳恨,静格朱丝更可怜。 幸与野人俱散诞,不烦良匠更雕镌。