春 chūn 日 rì 秦 qín 国 guó 怀 huái 古 gǔ - - 周 zhōu 朴 pǔ
荒 huāng 郊 jiāo 一 yī 望 wàng 欲 yù 消 xiāo 魂 hún , , 泾 jīng 水 shuǐ 萦 yíng 纡 yū 傍 bàng 远 yuǎn 村 cūn 。 。
牛 niú 马 mǎ 放 fàng 多 duō 春 chūn 草 cǎo 尽 jǐn , , 原 yuán 田 tián 耕 gēng 破 pò 古 gǔ 碑 bēi 存 cún 。 。
云 yún 和 hé 积 jī 雪 xuě 苍 cāng 山 shān 晚 wǎn , , 烟 yān 伴 bàn 残 cán 阳 yáng 绿 lǜ 树 shù 昏 hūn 。 。
数 shù 里 lǐ 黄 huáng 沙 shā 行 xíng 客 kè 路 lù , , 不 bù 堪 kān 回 huí 首 shǒu 思 sī 秦 qín 原 yuán 。 。
春日秦国怀古。唐代。周朴。荒郊一望欲消魂,泾水萦纡傍远村。 牛马放多春草尽,原田耕破古碑存。 云和积雪苍山晚,烟伴残阳绿树昏。 数里黄沙行客路,不堪回首思秦原。