翛 xiāo 然 rán 亭 tíng - - 刘 liú 克 kè 庄 zhuāng
每 měi 到 dào 阑 lán 干 gān 畔 pàn , , 徘 pái 徊 huái 暮 mù 始 shǐ 还 hái 。 。
为 wèi 怜 lián 临 lín 水 shuǐ 寺 sì , , 尽 jǐn 见 jiàn 隔 gé 城 chéng 山 shān 。 。
墙 qiáng 缭 liáo 青 qīng 苔 tái 里 lǐ , , 舟 zhōu 藏 cáng 绿 lǜ 树 shù 间 jiān 。 。
松 sōng 扉 fēi 宜 yí 步 bù 月 yuè , , 只 zhǐ 是 shì 限 xiàn 重 zhòng 关 guān 。 。
翛然亭。宋代。刘克庄。每到阑干畔,徘徊暮始还。 为怜临水寺,尽见隔城山。 墙缭青苔里,舟藏绿树间。 松扉宜步月,只是限重关。