简 jiǎn 陈 chén 汉 hàn 卿 qīng 郎 láng 官 guān - - 吴 wú 克 kè 恭 gōng
荒 huāng 土 tǔ 城 chéng 边 biān 草 cǎo 树 shù 邻 lín , , 荷 hé 君 jūn 诗 shī 语 yǔ 数 shù 相 xiāng 亲 qīn 。 。
交 jiāo 游 yóu 岂 qǐ 谓 wèi 寻 xún 常 cháng 辈 bèi , , 耆 qí 旧 jiù 都 dū 无 wú 四 sì 五 wǔ 人 rén 。 。
才 cái 比 bǐ 阮 ruǎn 生 shēng 谁 shuí 放 fàng 旷 kuàng , , 赋 fù 传 chuán 庾 yǔ 信 xìn 最 zuì 清 qīng 新 xīn 。 。
愁 chóu 深 shēn 江 jiāng 燕 yàn 衔 xián 泥 ní 急 jí , , 偶 ǒu 污 wū 床 chuáng 书 shū 不 bù 忍 rěn 嗔 chēn 。 。
简陈汉卿郎官。元代。吴克恭。荒土城边草树邻,荷君诗语数相亲。 交游岂谓寻常辈,耆旧都无四五人。 才比阮生谁放旷,赋传庾信最清新。 愁深江燕衔泥急,偶污床书不忍嗔。