荒 huāng 冢 zhǒng 谣 yáo - - 周 zhōu 密 mì
老 lǎo 樗 chū 飕 sōu 飗 liú 洒 sǎ 寒 hán 雨 yǔ , , 狐 hú 狸 lí 冷 lěng 伴 bàn 幽 yōu 魂 hún 语 yǔ 。 。
草 cǎo 没 méi 麒 qí 麟 lín 仆 pū 断 duàn 碑 bēi , , 白 bái 骨 gǔ 年 nián 深 shēn 化 huà 黄 huáng 土 tǔ 。 。
荒 huāng 凉 liáng 古 gǔ 径 jìng 无 wú 人 rén 行 xíng , , 凄 qī 风 fēng 尽 jǐn 日 rì 吹 chuī 阴 yīn 云 yún 。 。
青 qīng 山 shān 莽 mǎng 莽 mǎng 几 jǐ 更 gèng 主 zhǔ , , 翁 wēng 仲 zhòng 无 wú 言 yán 成 chéng 万 wàn 古 gǔ 。 。
荒冢谣。宋代。周密。老樗飕飗洒寒雨,狐狸冷伴幽魂语。 草没麒麟仆断碑,白骨年深化黄土。 荒凉古径无人行,凄风尽日吹阴云。 青山莽莽几更主,翁仲无言成万古。