出 chū 都 dōu 有 yǒu 感 gǎn - - 张 zhāng 耒 lěi
来 lái 时 shí 雪 xuě 尽 jǐn 花 huā 初 chū 发 fā , , 归 guī 去 qù 柳 liǔ 阴 yīn 蝉 chán 乱 luàn 鸣 míng 。 。
四 sì 序 xù 风 fēng 光 guāng 半 bàn 为 wèi 客 kè , , 百 bǎi 年 nián 飘 piāo 泊 bó 一 yī 浮 fú 名 míng 。 。
春 chūn 来 lái 多 duō 病 bìng 思 sī 高 gāo 卧 wò , , 老 lǎo 去 qù 违 wéi 时 shí 畏 wèi 后 hòu 生 shēng 。 。
若 ruò 有 yǒu 黄 huáng 精 jīng 换 huàn 华 huá 发 fà , , 敢 gǎn 随 suí 车 chē 马 mǎ 到 dào 高 gāo 城 chéng 。 。
出都有感。宋代。张耒。来时雪尽花初发,归去柳阴蝉乱鸣。 四序风光半为客,百年飘泊一浮名。 春来多病思高卧,老去违时畏后生。 若有黄精换华发,敢随车马到高城。