雨 yǔ 中 zhōng 同 tóng 官 guān 游 yóu 野 yě 园 yuán - - 曹 cáo 彦 yàn 约 yuē
忙 máng 了 le 三 sān 年 nián 乍 zhà 得 dé 闲 xián , , 便 biàn 乘 chéng 风 fēng 雨 yǔ 看 kàn 溪 xī 山 shān 。 。
可 kě 怜 lián 过 guò 眼 yǎn 事 shì 多 duō 少 shǎo , , 都 dōu 不 bù 关 guān 心 xīn 春 chūn 往 wǎng 还 huán 。 。
老 lǎo 至 zhì 但 dàn 惊 jīng 霜 shuāng 上 shàng 鬓 bìn , , 兴 xìng 来 lái 聊 liáo 复 fù 酒 jiǔ 开 kāi 颜 yán 。 。
如 rú 今 jīn 便 biàn 作 zuò 游 yóu 人 rén 唤 huàn , , 更 gèng 欲 yù 徜 cháng 徉 yáng 紫 zǐ 翠 cuì 间 jiān 。 。
雨中同官游野园。宋代。曹彦约。忙了三年乍得闲,便乘风雨看溪山。 可怜过眼事多少,都不关心春往还。 老至但惊霜上鬓,兴来聊复酒开颜。 如今便作游人唤,更欲徜徉紫翠间。