和 hé 仲 zhòng 模 mó 梅 méi 花 huā - - 郑 zhèng 刚 gāng 中 zhōng
亭 tíng 亭 tíng 清 qīng 瘦 shòu 出 chū 尘 chén 埃 āi , , 高 gāo 格 gé 端 duān 从 cóng 物 wù 外 wài 来 lái 。 。
先 xiān 对 duì 雪 xuě 霜 shuāng 含 hán 素 sù 艳 yàn , , 任 rèn 教 jiào 桃 táo 杏 xìng 作 zuò 红 hóng 腮 sāi 。 。
芬 fēn 芳 fāng 多 duō 向 xiàng 闲 xián 中 zhōng 得 de , , 孤 gū 寂 jì 偏 piān 寻 xún 静 jìng 处 chù 开 kāi 。 。
长 zhǎng 愿 yuàn 一 yī 枝 zhī 横 héng 夜 yè 月 yuè , , 春 chūn 风 fēng 谩 mán 诞 dàn 莫 mò 相 xiāng 催 cuī 。 。
和仲模梅花。宋代。郑刚中。亭亭清瘦出尘埃,高格端从物外来。 先对雪霜含素艳,任教桃杏作红腮。 芬芳多向闲中得,孤寂偏寻静处开。 长愿一枝横夜月,春风谩诞莫相催。