舟 zhōu 中 zhōng 听 tīng 雨 yǔ 分 fēn 得 de 「 「 长 zhǎng 」 」 字 zì - - 张 zhāng 煌 huáng 言 yán
小 xiǎo 雨 yǔ 江 jiāng 天 tiān 倍 bèi 渺 miǎo 茫 máng , , 翩 piān 然 rán 有 yǒu 客 kè 度 dù 鸣 míng 榔 láng 。 。
坐 zuò 来 lái 知 zhī 己 jǐ 忘 wàng 觞 shāng 薄 báo , , 话 huà 到 dào 英 yīng 雄 xióng 看 kàn 剑 jiàn 长 zhǎng 。 。
残 cán 角 jiǎo 分 fēn 明 míng 悲 bēi 渤 bó 海 hǎi , , 孤 gū 篷 péng 辗 zhǎn 转 zhuǎn 忆 yì 潇 xiāo 湘 xiāng 。 。
相 xiāng 怜 lián 身 shēn 世 shì 真 zhēn 飘 piāo 泊 bó , , 岂 qǐ 为 wèi 春 chūn 风 fēng 欲 yù 断 duàn 肠 cháng ! !
舟中听雨分得「长」字。明代。张煌言。小雨江天倍渺茫,翩然有客度鸣榔。 坐来知己忘觞薄,话到英雄看剑长。 残角分明悲渤海,孤篷辗转忆潇湘。 相怜身世真飘泊,岂为春风欲断肠!