浮 fú 庵 ān 洁 jié 疾 jí 戏 xì 呈 chéng - - 张 zhāng 镃 zī
黄 huáng 埃 āi 簸 bǒ 空 kōng 吹 chuī 赫 hè 日 rì , , 白 bái 鸟 niǎo 不 bù 度 dù 喑 yīn 蝉 chán 声 shēng 。 。
先 xiān 生 shēng 出 chū 门 mén 数 shù 有 yǒu 碍 ài , , 陋 lòu 巷 xiàng 粪 fèn 壤 rǎng 愁 chóu 逢 féng 迎 yíng 。 。
家 jiā 山 shān 望 wàng 断 duàn 围 wéi 修 xiū 竹 zhú , , 常 cháng 说 shuō 携 xié 书 shū 伴 bàn 鸣 míng 犊 dú 。 。
心 xīn 无 wú 拣 jiǎn 择 zé 自 zì 清 qīng 凉 liáng , , 臭 chòu 腐 fǔ 神 shén 奇 qí 总 zǒng 超 chāo 俗 sú 。 。
浮庵洁疾戏呈。宋代。张镃。黄埃簸空吹赫日,白鸟不度喑蝉声。 先生出门数有碍,陋巷粪壤愁逢迎。 家山望断围修竹,常说携书伴鸣犊。 心无拣择自清凉,臭腐神奇总超俗。