借 jiè 正 zhèng 仲 zhòng 韵 yùn 赋 fù 牡 mǔ 丹 dān - - 舒 shū 岳 yuè 祥 xiáng
洛 luò 阳 yáng 宫 gōng 苑 yuàn 地 dì , , 幻 huàn 出 chū 几 jǐ 花 huā 身 shēn 。 。
艳 yàn 色 sè 宜 yí 当 dāng 午 wǔ , , 开 kāi 时 shí 惜 xī 殿 diàn 春 chūn 。 。
管 guǎn 弦 xián 非 fēi 旧 jiù 国 guó , , 风 fēng 雨 yǔ 易 yì 愁 chóu 人 rén 。 。
同 tóng 是 shì 多 duō 情 qíng 客 kè , , 相 xiāng 逢 féng 说 shuō 梦 mèng 因 yīn 。 。
借正仲韵赋牡丹。宋代。舒岳祥。洛阳宫苑地,幻出几花身。 艳色宜当午,开时惜殿春。 管弦非旧国,风雨易愁人。 同是多情客,相逢说梦因。