晓 xiǎo 出 chū 黄 huáng 山 shān 寺 sì - - 高 gāo 翥 zhù
晓 xiǎo 上 shàng 篮 lán 舆 yú 出 chū 宝 bǎo 坊 fāng , , 野 yě 塘 táng 山 shān 路 lù 尽 jǐn 春 chūn 光 guāng 。 。
试 shì 穿 chuān 松 sōng 影 yǐng 登 dēng 平 píng 陆 lù , , 已 yǐ 觉 jué 钟 zhōng 声 shēng 在 zài 上 shàng 方 fāng 。 。
草 cǎo 色 sè 溪 xī 流 liú 高 gāo 下 xià 碧 bì , , 菜 cài 花 huā 杨 yáng 柳 liǔ 浅 qiǎn 深 shēn 黄 huáng 。 。
杖 zhàng 藜 lí 切 qiè 莫 mò 匆 cōng 匆 cōng 去 qù , , 有 yǒu 伴 bàn 行 xíng 春 chūn 不 bú 要 yào 忙 máng 。 。
晓出黄山寺。宋代。高翥。晓上篮舆出宝坊,野塘山路尽春光。 试穿松影登平陆,已觉钟声在上方。 草色溪流高下碧,菜花杨柳浅深黄。 杖藜切莫匆匆去,有伴行春不要忙。