冬 dōng 尽 jǐn 偶 ǒu 成 chéng - - 袁 yuán 宏 hóng 道 dào
青 qīng 霜 shuāng 一 yī 寸 cùn 冰 bīng 皮 pí 老 lǎo , , 冻 dòng 楚 chǔ 荒 huāng 荒 huāng 落 luò 饥 jī 鸟 niǎo 。 。
老 lǎo 去 qù 惭 cán 看 kàn 日 rì 脚 jiǎo 忙 máng , , 冬 dōng 来 lái 怕 pà 见 jiàn 历 lì 头 tóu 少 shǎo 。 。
客 kè 里 lǐ 关 guān 心 xīn 辽 liáo 左 zuǒ 书 shū , , 梦 mèng 中 zhōng 失 shī 路 lù 京 jīng 华 huá 道 dào 。 。
宦 huàn 心 xīn 灰 huī 尽 jǐn 复 fù 如 rú 何 hé , , 大 dà 都 dū 也 yě 似 sì 霜 shuāng 前 qián 草 cǎo 。 。
冬尽偶成。明代。袁宏道。青霜一寸冰皮老,冻楚荒荒落饥鸟。 老去惭看日脚忙,冬来怕见历头少。 客里关心辽左书,梦中失路京华道。 宦心灰尽复如何,大都也似霜前草。