重 chóng 九 jiǔ 亭 tíng 子 zi 山 shān 登 dēng 高 gāo - - 赵 zhào 执 zhí 信 xìn
仙 xiān 人 rén 结 jié 亭 tíng 就 jiù 松 sōng 树 shù , , 至 zhì 今 jīn 松 sōng 色 sè 离 lí 离 lí 青 qīng 。 。
松 sōng 间 jiān 时 shí 复 fù 有 yǒu 人 rén 至 zhì , , 惟 wéi 见 jiàn 石 shí 壁 bì 衔 xián 清 qīng 泠 líng 。 。
霜 shuāng 催 cuī 客 kè 鬓 bìn 不 bù 辞 cí 醉 zuì , , 日 rì 落 luò 秋 qiū 声 shēng 谁 shuí 可 kě 听 tīng 。 。
仙 xiān 人 rén 此 cǐ 际 jì 俯 fǔ 视 shì 笑 xiào , , 海 hǎi 山 shān 亭 tíng 阁 gé 云 yún 长 zhǎng 扃 jiōng 。 。
重九亭子山登高。清代。赵执信。仙人结亭就松树,至今松色离离青。 松间时复有人至,惟见石壁衔清泠。 霜催客鬓不辞醉,日落秋声谁可听。 仙人此际俯视笑,海山亭阁云长扃。