戍 shù 卒 zú 伤 shāng 春 chūn - - 于 yú 濆 fén
连 lián 年 nián 戍 shù 边 biān 塞 sài , , 过 guò 却 què 芳 fāng 菲 fēi 节 jié 。 。
东 dōng 风 fēng 气 qì 力 lì 尽 jìn , , 不 bù 减 jiǎn 阴 yīn 山 shān 雪 xuě 。 。
萧 xiāo 条 tiáo 柳 liǔ 一 yī 株 zhū , , 南 nán 枝 zhī 叶 yè 微 wēi 发 fā 。 。
为 wèi 带 dài 故 gù 乡 xiāng 情 qíng , , 依 yī 依 yī 籍 jí 攀 pān 折 zhé 。 。
晚 wǎn 风 fēng 吹 chuī 碛 qì 沙 shā , , 夜 yè 泪 lèi 啼 tí 乡 xiāng 月 yuè 。 。
凌 líng 烟 yān 阁 gé 上 shàng 人 rén , , 未 wèi 必 bì 皆 jiē 忠 zhōng 烈 liè 。 。
戍卒伤春。唐代。于濆。连年戍边塞,过却芳菲节。 东风气力尽,不减阴山雪。 萧条柳一株,南枝叶微发。 为带故乡情,依依籍攀折。 晚风吹碛沙,夜泪啼乡月。 凌烟阁上人,未必皆忠烈。