晚 wǎn 登 dēng 辽 liáo 海 hǎi 亭 tíng - - 高 gāo 士 shì 谈 tán
登 dēng 临 lín 酒 jiǔ 面 miàn 洒 sǎ 清 qīng 风 fēng , , 竟 jìng 日 rì 凭 píng 栏 lán 兴 xìng 未 wèi 穷 qióng 。 。
残 cán 雪 xuě 楼 lóu 台 tái 山 shān 向 xiàng 背 bèi , , 夕 xī 阳 yáng 城 chéng 郭 guō 水 shuǐ 西 xī 东 dōng 。 。
客 kè 情 qíng 到 dào 处 chǔ 身 shēn 如 rú 寄 jì , , 别 bié 恨 hèn 他 tā 时 shí 梦 mèng 可 kě 通 tōng 。 。
自 zì 叹 tàn 不 bù 如 rú 华 huá 表 biǎo 鹤 hè , , 故 gù 乡 xiāng 常 cháng 在 zài 白 bái 云 yún 中 zhōng 。 。
晚登辽海亭。元代。高士谈。登临酒面洒清风,竟日凭栏兴未穷。 残雪楼台山向背,夕阳城郭水西东。 客情到处身如寄,别恨他时梦可通。 自叹不如华表鹤,故乡常在白云中。