春 chūn 妆 zhuāng 凝 níng 思 sī - - 张 zhāng 玉 yù 娘 niáng
春 chūn 来 lái 常 cháng 是 shì 见 jiàn 花 huā 羞 xiū , , 终 zhōng 日 rì 帘 lián 垂 chuí 懒 lǎn 上 shàng 钩 gōu 。 。
淑 shū 气 qì 薰 xūn 人 rén 饶 ráo 旧 jiù 梦 mèng , , 柳 liǔ 条 tiáo 萦 yíng 带 dài 绾 wǎn 新 xīn 愁 chóu 。 。
情 qíng 归 guī 野 yě 草 cǎo 泥 ní 寒 hán 雨 yǔ , , 目 mù 断 duàn 长 cháng 江 jiāng 送 sòng 去 qù 舟 zhōu 。 。
笑 xiào 比 bǐ 南 nán 金 jīn 身 shēn 自 zì 许 xǔ , , 镜 jìng 鸾 luán 独 dú 抱 bào 下 xià 妆 zhuāng 楼 lóu 。 。
春妆凝思。元代。张玉娘。春来常是见花羞,终日帘垂懒上钩。 淑气薰人饶旧梦,柳条萦带绾新愁。 情归野草泥寒雨,目断长江送去舟。 笑比南金身自许,镜鸾独抱下妆楼。