刘 liú 润 rùn 之 zhī 馆 guǎn 于 yú 忘 wàng 忧 yōu 门 mén 下 xià 作 zuò 述 shù 怀 huái 诗 shī 有 yǒu 弟 dì 子 zǐ 二 èr 三 sān 同 tóng 会 huì 食 shí 谁 shuí 曾 céng 开 kāi 口 kǒu 问 wèn 先 xiān 生 shēng 之 zhī 句 jù 余 yú 感 gǎn 而 ér 和 hé 之 zhī - - 耶 yē 律 lǜ 楚 chǔ 材 cái
从 cóng 来 lái 重 zhòng 士 shì 还 hái 相 xiāng 重 zhòng , , 到 dào 底 dǐ 轻 qīng 人 rén 却 què 自 zì 轻 qīng 。 。
醴 lǐ 废 fèi 翻 fān 然 rán 便 biàn 归 guī 去 qù , , 至 zhì 今 jīn 高 gāo 尚 shàng 穆 mù 先 xiān 生 shēng 。 。
刘润之馆于忘忧门下作述怀诗有弟子二三同会食谁曾开口问先生之句余感而和之。元代。耶律楚材。从来重士还相重,到底轻人却自轻。 醴废翻然便归去,至今高尚穆先生。