山 shān 中 zhōng 对 duì 月 yuè 有 yǒu 怀 huái 高 gāo 文 wén 升 shēng - - 邓 dèng 雅 yǎ
山 shān 月 yuè 皎 jiǎo 皎 jiǎo 山 shān 风 fēng 清 qīng , , 石 shí 泉 quán 竹 zhú 根 gēn 流 liú 细 xì 声 shēng 。 。
故 gù 人 rén 一 yī 月 yuè 不 bú 会 huì 面 miàn , , 贱 jiàn 子 zi 此 cǐ 夜 yè 难 nán 为 wéi 情 qíng 。 。
援 yuán 琴 qín 再 zài 弹 dàn 调 diào 更 gèng 苦 kǔ , , 举 jǔ 杯 bēi 强 qiáng 饮 yǐn 愁 chóu 还 hái 生 shēng 。 。
是 shì 身 shēn 安 ān 得 dé 生 shēng 羽 yǔ 翼 yì , , 奋 fèn 飞 fēi 直 zhí 到 dào 文 wén 江 jiāng 城 chéng 。 。
山中对月有怀高文升。元代。邓雅。山月皎皎山风清,石泉竹根流细声。 故人一月不会面,贱子此夜难为情。 援琴再弹调更苦,举杯强饮愁还生。 是身安得生羽翼,奋飞直到文江城。