翁 wēng 母 mǔ 些 xiē - - 牟 móu 融 róng
满 mǎn 头 tóu 华 huá 发 fà 向 xiàng 人 rén 垂 chuí , , 长 cháng 逝 shì 音 yīn 容 róng 迥 jiǒng 莫 mò 追 zhuī 。 。
先 xiān 垄 lǒng 每 měi 怀 huái 风 fēng 木 mù 夜 yè , , 画 huà 堂 táng 无 wú 复 fù 彩 cǎi 衣 yī 时 shí 。 。
停 tíng 车 chē 遥 yáo 望 wàng 孤 gū 云 yún 影 yǐng , , 翘 qiáo 首 shǒu 惊 jīng 看 kàn 吊 diào 鹤 hè 悲 bēi 。 。
独 dú 有 yǒu 贤 xián 人 rén 崇 chóng 孝 xiào 义 yì , , 伤 shāng 心 xīn 共 gòng 咏 yǒng 蓼 liǎo 莪 é 诗 shī 。 。
翁母些。唐代。牟融。满头华发向人垂,长逝音容迥莫追。 先垄每怀风木夜,画堂无复彩衣时。 停车遥望孤云影,翘首惊看吊鹤悲。 独有贤人崇孝义,伤心共咏蓼莪诗。