病 bìng 起 qǐ 偶 ǒu 成 chéng - - 王 wáng 世 shì 贞 zhēn
野 yě 夫 fū 耽 dān 病 bìng 春 chūn 慵 yōng 起 qǐ , , 日 rì 日 rì 高 gāo 眠 mián 病 bìng 不 bù 愁 chóu 。 。
颇 pō 怪 guài 风 fēng 光 guāng 频 pín 见 jiàn 役 yì , , 即 jí 惭 cán 诗 shī 句 jù 未 wèi 全 quán 酬 chóu 。 。
穿 chuān 花 huā 蛱 jiá 蝶 dié 输 shū 生 shēng 事 shì , , 入 rù 荇 xìng 鯈 tiáo 鱼 yú 足 zú 壮 zhuàng 游 yóu 。 。
白 bái 石 shí 青 qīng 精 jīng 吾 wú 自 zì 取 qǔ , , 不 bù 知 zhī 何 hé 地 dì 有 yǒu 丹 dān 丘 qiū 。 。
病起偶成。明代。王世贞。野夫耽病春慵起,日日高眠病不愁。 颇怪风光频见役,即惭诗句未全酬。 穿花蛱蝶输生事,入荇鯈鱼足壮游。 白石青精吾自取,不知何地有丹丘。