雁 yàn 门 mén 关 guān 野 yě 望 wàng - - 许 xǔ 棠 táng
高 gāo 关 guān 闲 xián 独 dú 望 wàng , , 望 wàng 久 jiǔ 转 zhuǎn 愁 chóu 人 rén 。 。
紫 zǐ 塞 sāi 唯 wéi 多 duō 雪 xuě , , 胡 hú 山 shān 不 bù 尽 jìn 春 chūn 。 。
河 hé 遥 yáo 分 fēn 断 duàn 野 yě , , 树 shù 乱 luàn 起 qǐ 飞 fēi 尘 chén 。 。
时 shí 见 jiàn 东 dōng 来 lái 骑 qí , , 心 xīn 知 zhī 近 jìn 别 bié 秦 qín 。 。
雁门关野望。唐代。许棠。高关闲独望,望久转愁人。 紫塞唯多雪,胡山不尽春。 河遥分断野,树乱起飞尘。 时见东来骑,心知近别秦。