伤 shāng 古 gǔ 城 chéng 次 cì 友 yǒu 人 rén 韵 yùn - - 耶 yē 律 lǜ 铸 zhù
每 měi 爱 ài 登 dēng 临 lín 趁 chèn 雨 yǔ 晴 qíng , , 凉 liáng 生 shēng 襟 jīn 袂 mèi 晚 wǎn 风 fēng 清 qīng 。 。
草 cǎo 铺 pū 平 píng 野 yě 重 zhòng 祠 cí 绿 lǜ , , 水 shuǐ 引 yǐn 斜 xié 阳 yáng 一 yī 线 xiàn 明 míng 。 。
残 cán 柳 liǔ 断 duàn 碑 bēi 兴 xīng 废 fèi 地 dì , , 淡 dàn 烟 yān 啼 tí 鸟 niǎo 古 gǔ 今 jīn 情 qíng 。 。
繁 fán 华 huá 消 xiāo 尽 jǐn 市 shì 朝 cháo 变 biàn , , 花 huā 落 luò 月 yuè 明 míng 空 kōng 水 shuǐ 声 shēng 。 。
伤古城次友人韵。元代。耶律铸。每爱登临趁雨晴,凉生襟袂晚风清。 草铺平野重祠绿,水引斜阳一线明。 残柳断碑兴废地,淡烟啼鸟古今情。 繁华消尽市朝变,花落月明空水声。