赋 fù 得 dé 蝉 chán 声 shēng - - 王 wáng 邦 bāng 畿 jī
玄 xuán 鬓 bìn 临 lín 风 fēng 见 jiàn 自 zì 迟 chí , , 空 kōng 天 tiān 云 yún 响 xiǎng 迥 jiǒng 秋 qiū 思 sī 。 。
古 gǔ 槐 huái 汉 hàn 苑 yuàn 水 shuǐ 流 liú 处 chù , , 衰 shuāi 柳 liǔ 隋 suí 堤 dī 日 rì 落 luò 时 shí 。 。
疋 pǐ 马 mǎ 关 guān 山 shān 犹 yóu 感 gǎn 别 bié , , 美 měi 人 rén 迟 chí 暮 mù 易 yì 生 shēng 悲 bēi 。 。
长 cháng 松 sōng 谁 shuí 会 huì 蒲 pú 团 tuán 下 xià , , 清 qīng 露 lù 零 líng 零 líng 静 jìng 者 zhě 期 qī 。 。
赋得蝉声。明代。王邦畿。玄鬓临风见自迟,空天云响迥秋思。 古槐汉苑水流处,衰柳隋堤日落时。 疋马关山犹感别,美人迟暮易生悲。 长松谁会蒲团下,清露零零静者期。