题 tí 休 xiū 宁 níng 夏 xià 氏 shì 双 shuāng 应 yīng 堂 táng - - 胡 hú 炳 bǐng 文 wén
几 jǐ 尺 chǐ 坟 fén 高 gāo 手 shǒu 自 zì 培 péi , , 终 zhōng 天 tiān 无 wú 复 fù 餋 juàn 南 nán 陔 gāi 。 。
松 sōng 楸 qiū 在 zài 望 wàng 长 cháng 兴 xīng 叹 tàn , , 草 cǎo 木 mù 无 wú 情 qíng 亦 yì 见 jiàn 哀 āi 。 。
哭 kū 裂 liè 碧 bì 筠 yún 双 shuāng 干 gàn 起 qǐ , , 泪 lèi 含 hán 红 hóng 药 yào 并 bìng 头 tóu 开 kāi 。 。
诗 shī 人 rén 只 zhǐ 是 shì 夸 kuā 祥 xiáng 瑞 ruì , , 孝 xiào 感 gǎn 那 nǎ 知 zhī 心 xīn 上 shàng 来 lái 。 。
题休宁夏氏双应堂。元代。胡炳文。几尺坟高手自培,终天无复餋南陔。 松楸在望长兴叹,草木无情亦见哀。 哭裂碧筠双干起,泪含红药并头开。 诗人只是夸祥瑞,孝感那知心上来。