梁 liáng 依 yī 绍 shào 归 guī 自 zì 秦 qín 中 zhōng 见 jiàn 过 guò 赋 fù 赠 zèng - - 成 chéng 鹫 jiù
白 bái 发 fà 山 shān 翁 wēng 老 lǎo 守 shǒu 株 zhū , , 羡 xiàn 君 jūn 亲 qīn 到 dào 古 gǔ 皇 huáng 都 dōu 。 。
此 cǐ 心 xīn 澹 dàn 泊 bó 如 rú 流 liú 水 shuǐ , , 前 qián 路 lù 艰 jiān 难 nán 亦 yì 坦 tǎn 涂 tú 。 。
下 xià 马 mǎ 吟 yín 诗 shī 登 dēng 华 huá 顶 dǐng , , 寻 xún 僧 sēng 枉 wǎng 道 dào 入 rù 匡 kuāng 庐 lú 。 。
世 shì 间 jiān 不 bù 少 shǎo 风 fēng 尘 chén 色 sè , , 得 dé 似 shì 高 gāo 人 rén 洒 sǎ 脱 tuō 无 wú 。 。
梁依绍归自秦中见过赋赠。明代。成鹫。白发山翁老守株,羡君亲到古皇都。 此心澹泊如流水,前路艰难亦坦涂。 下马吟诗登华顶,寻僧枉道入匡庐。 世间不少风尘色,得似高人洒脱无。