春 chūn 晓 xiǎo 曲 qū 次 cì 清 qīng 风 fēng 亭 tíng 稿 gǎo 韵 yùn - - 江 jiāng 源 yuán
晓 xiǎo 掀 xiān 珠 zhū 箔 bó 迎 yíng 朝 zhāo 阳 yáng , , 春 chūn 思 sī 撩 liáo 人 rén 空 kōng 断 duàn 肠 cháng 。 。
寒 hán 多 duō 鹦 yīng 鹉 wǔ 语 yǔ 犹 yóu 涩 sè , , 露 lù 渍 zì 荼 tú 蘼 mí 花 huā 正 zhèng 香 xiāng 。 。
朝 zhāo 来 lái 料 liào 峭 qiào 凝 níng 脂 zhī 冽 liè , , 却 què 忆 yì 东 dōng 风 fēng 去 qù 年 nián 别 bié 。 。
梨 lí 花 huā 开 kāi 又 yòu 逼 bī 清 qīng 明 míng , , 不 bù 道 dào 归 guī 期 qī 过 guò 三 sān 月 yuè 。 。
春晓曲次清风亭稿韵。明代。江源。晓掀珠箔迎朝阳,春思撩人空断肠。 寒多鹦鹉语犹涩,露渍荼蘼花正香。 朝来料峭凝脂冽,却忆东风去年别。 梨花开又逼清明,不道归期过三月。