至 zhì 枫 fēng 林 lín 登 dēng 东 dōng 山 shān 楼 lóu 有 yǒu 感 gǎn - - 朱 zhū 同 tóng
楼 lóu 隐 yǐn 乔 qiáo 林 lín 白 bái 日 rì 长 zhǎng , , 桂 guì 花 huā 不 bù 断 duàn 四 sì 时 shí 香 xiāng 。 。
山 shān 蒸 zhēng 岚 lán 气 qì 作 zuò 朝 zhāo 雨 yǔ , , 竹 zhú 引 yǐn 水 shuǐ 风 fēng 生 shēng 晚 wǎn 凉 liáng 。 。
身 shēn 在 zài 岂 qǐ 应 yīng 愁 chóu 计 jì 拙 zhuō , , 兴 xìng 来 lái 时 shí 复 fù 动 dòng 诗 shī 狂 kuáng 。 。
东 dōng 山 shān 一 yī 为 wèi 苍 cāng 生 shēng 出 chū , , 赢 yíng 得 de 人 rén 间 jiān 话 huà 几 jǐ 场 chǎng 。 。
至枫林登东山楼有感。明代。朱同。楼隐乔林白日长,桂花不断四时香。 山蒸岚气作朝雨,竹引水风生晚凉。 身在岂应愁计拙,兴来时复动诗狂。 东山一为苍生出,赢得人间话几场。