泊 pō 横 héng 春 chūn 馆 guǎn - - 吴 wú 学 xué 礼 lǐ
枯 kū 葑 fēng 冰 bīng 消 xiāo 水 shuǐ 路 lù 遥 yáo , , 短 duǎn 长 cháng 亭 tíng 下 xià 一 yī 停 tíng 桡 ráo 。 。
寒 hán 烟 yān 两 liǎng 岸 àn 客 kè 炊 chuī 晓 xiǎo , , 残 cán 月 yuè 小 xiǎo 桥 qiáo 人 rén 待 dài 潮 cháo 。 。
山 shān 外 wài 钟 zhōng 声 shēng 何 hé 处 chǔ 寺 sì , , 柳 liǔ 边 biān 春 chūn 入 rù 隔 gé 年 nián 条 tiáo 。 。
到 dào 城 chéng 不 bù 必 bì 争 zhēng 先 xiān 后 hòu , , 华 huá 盖 gài 峰 fēng 头 tóu 手 shǒu 可 kě 招 zhāo 。 。
泊横春馆。明代。吴学礼。枯葑冰消水路遥,短长亭下一停桡。 寒烟两岸客炊晓,残月小桥人待潮。 山外钟声何处寺,柳边春入隔年条。 到城不必争先后,华盖峰头手可招。