真 zhēn 女 nǚ 吟 yín - - 张 zhāng 天 tiān 英 yīng
尝 cháng 闻 wén 汉 hàn 宫 gōng 人 rén , , 恩 ēn 深 shēn 妒 dù 还 hái 重 zhòng 。 。
自 zì 怜 lián 冰 bīng 雪 xuě 姿 zī , , 肯 kěn 恋 liàn 金 jīn 屏 píng 宠 chǒng 。 。
春 chūn 风 fēng 吹 chuī 倒 dào 山 shān , , 妾 qiè 心 xīn 终 zhōng 不 bù 动 dòng 。 。
羞 xiū 死 sǐ 王 wáng 昭 zhāo 君 jūn , , 玉 yù 颜 yán 没 méi 青 qīng 冢 zhǒng 。 。
真女吟。元代。张天英。尝闻汉宫人,恩深妒还重。 自怜冰雪姿,肯恋金屏宠。 春风吹倒山,妾心终不动。 羞死王昭君,玉颜没青冢。