和 hé 张 zhāng 子 zi 纯 chún 白 bái 发 fà - - 何 hé 景 jǐng 明 míng
我 wǒ 见 jiàn 秋 qiū 风 fēng 惊 jīng 壮 zhuàng 心 xīn , , 君 jūn 悲 bēi 白 bái 发 fà 苦 kǔ 相 xiāng 侵 qīn 。 。
愁 chóu 多 duō 不 bù 道 dào 潘 pān 年 nián 少 shào , , 吟 yín 苦 kǔ 谁 shéi 知 zhī 越 yuè 思 sī 深 shēn 。 。
客 kè 里 lǐ 岁 suì 时 shí 供 gōng 览 lǎn 镜 jìng , , 天 tiān 边 biān 霜 shuāng 雪 xuě 助 zhù 沾 zhān 襟 jīn 。 。
平 píng 生 shēng 浪 làng 说 shuō 如 rú 云 yún 盛 shèng , , 蓬 péng 鬓 bìn 稀 xī 疏 shū 式 shì 似 shì 今 jīn 。 。
和张子纯白发。明代。何景明。我见秋风惊壮心,君悲白发苦相侵。 愁多不道潘年少,吟苦谁知越思深。 客里岁时供览镜,天边霜雪助沾襟。 平生浪说如云盛,蓬鬓稀疏式似今。