世 shì 卿 qīng 诵 sòng 斗 dòu 草 cǎo 联 lián 句 jù 戏 xì 次 cì 其 qí 韵 yùn - - 吴 wú 俨 yǎn
懒 lǎn 向 xiàng 东 dōng 风 fēng 看 kàn 落 luò 花 huā , , 筠 yún 笼 lóng 摘 zhāi 草 cǎo 戏 xì 相 xiāng 夸 kuā 。 。
欲 yù 寻 xún 指 zhǐ 佞 nìng 兼 jiān 醒 xǐng 醉 zuì , , 直 zhí 造 zào 山 shān 巅 diān 与 yǔ 水 shuǐ 涯 yá 。 。
色 sè 弄 nòng 青 qīng 红 hóng 根 gēn 可 kě 辨 biàn , , 味 wèi 分 fēn 甘 gān 苦 kǔ 性 xìng 应 yīng 差 chà 。 。
莫 mò 因 yīn 今 jīn 日 rì 儿 ér 童 tóng 戏 xì , , 便 biàn 作 zuò 神 shén 农 nóng 注 zhù 疏 shū 家 jiā 。 。
世卿诵斗草联句戏次其韵。明代。吴俨。懒向东风看落花,筠笼摘草戏相夸。 欲寻指佞兼醒醉,直造山巅与水涯。 色弄青红根可辨,味分甘苦性应差。 莫因今日儿童戏,便作神农注疏家。