莽 mǎng 苍 cāng 叟 sǒu 歌 gē 山 shān 应 yìng 制 zhì - - 吴 wú 伯 bó 宗 zōng
老 lǎo 翁 wēng 无 wú 事 shì 爱 ài 青 qīng 山 shān , , 散 sàn 发 fà 长 cháng 歌 gē 莽 mǎng 苍 cāng 间 jiān 。 。
谷 gǔ 口 kǒu 独 dú 行 xíng 红 hóng 日 rì 近 jìn , , 松 sōng 间 jiān 稳 wěn 卧 wò 白 bái 云 yún 闲 xián 。 。
风 fēng 传 chuán 清 qīng 籁 lài 遥 yáo 相 xiāng 应 yìng , , 石 shí 作 zuō 丹 dān 梯 tī 邈 miǎo 可 kě 攀 pān 。 。
幽 yōu 兴 xìng 浩 hào 然 rán 天 tiān 地 dì 杳 yǎo , , 恍 huǎng 疑 yí 身 shēn 在 zài 列 liè 仙 xiān 班 bān 。 。
莽苍叟歌山应制。明代。吴伯宗。老翁无事爱青山,散发长歌莽苍间。 谷口独行红日近,松间稳卧白云闲。 风传清籁遥相应,石作丹梯邈可攀。 幽兴浩然天地杳,恍疑身在列仙班。